“Bạn có bao giờ nghĩ… nếu một ngày, mọi ký ức của bạn biến mất, sẽ chẳng còn ai biết bạn đã từng sống thế nào? Rằng nếu bạn không viết, câu chuyện của bạn sẽ trôi đi, giống như chưa từng tồn tại?”

Tôi tin, ai trong chúng ta cũng có một cuốn sách trong đời. Chỉ là… chưa viết nó ra.

Tôi bắt đầu viết từ những ngày mình cảm thấy… lạc lõng nhất. Không có gì to tát. Chỉ là vài trang nhật ký nguệch ngoạc, vài câu chữ viết cho chính mình. Nhưng chính những dòng chữ vụng về ấy đã cứu tôi, đã giúp tôi đứng dậy sau những lần tưởng chừng gục ngã.

Rồi từng bước, từ một đoạn blog, đến một truyện ngắn, và rồi một ngày, tôi cầm trên tay cuốn sách đầu tiên. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra: viết không chỉ dành cho những “nhà văn lớn”. Viết dành cho bất kỳ ai dám ngồi xuống, thành thật với chính mình.

Tôi từng gặp rất nhiều bạn trẻ nói:

  • “Em không có gì để viết.”
  • “Đời em bình thường lắm, có gì đáng thành sách đâu.”
  • “Nếu viết ra, chắc chẳng ai muốn đọc.”

Nhưng sự thật thì… mỗi người đều có một kho báu bên trong. Một ký ức tuổi thơ, một mối tình đã qua, một bài học từ thất bại, hay một điều giản dị như những buổi chiều ở quê nhà. Tất cả đều xứng đáng được viết ra.

Bởi vì… có ai khác đã từng sống đúng như bạn chưa? Chưa từng. Và sẽ không bao giờ có.

Một học viên của tôi, khi bắt đầu, đã nghĩ “mình chỉ là nhân viên văn phòng, có gì để kể?”. Nhưng khi cô ấy viết về lần đầu đi làm xa nhà, nhớ mẹ, nhớ bữa cơm giản dị… thì cả lớp đã lặng đi. Bởi vì chúng ta đều tìm thấy mình trong đó.

Bạn thấy không, câu chuyện tưởng như “chẳng có gì” lại chạm đến trái tim người khác nhất.

Viết không chỉ là giữ lại ký ức. Viết còn là cách để bạn hiểu chính mình.

  • Khi bạn viết về nỗi đau, bạn đang chữa lành.
  • Khi bạn viết về bài học, bạn đang xây dựng thương hiệu cá nhân.
  • Khi bạn gom góp những trang viết thành cuốn sách, bạn đang để lại một phần di sản.

Và di sản ấy không phải để chứng minh bạn “thành công”. Mà để một ngày nào đó, khi bạn quay lại đọc, bạn thấy: “À, mình đã thật sự sống.”

Một bạn học viên của tôi đã nói: “Em từng sợ viết ra, vì nghĩ sẽ bị chê. Nhưng khi dám đặt bút xuống, em nhận ra, viết không phải để được khen, mà để được sống nhẹ nhõm hơn.”

Câu nói ấy đã ở lại với tôi rất lâu.

Và một bạn khác, sau vài tháng, đã biến những trang viết cá nhân thành bản thảo đầu tiên. Cô ấy run khi gửi cho tôi. Nhưng tôi biết, đó không chỉ là bản thảo. Đó là hành trình một con người dám đối diện, dám kể, dám sống thật.

Tôi không nói rằng ai cũng cần trở thành “nhà văn”. Tôi chỉ tin rằng, ai cũng có một cuốn sách trong đời. Và nếu bạn muốn bắt đầu, bạn không cần đi một mình.

Tôi đã tạo ra khóa học “Viết lách cùng Gari – 3 trong 1”. Ở đó, tôi sẽ đi cùng bạn qua từng chặng:

  1. Viết để chữa lành.
  2. Viết để xây dựng thương hiệu cá nhân.
  3. Viết để trở thành tác giả, để chữ nghĩa biến thành di sản.

Không phải bài giảng nặng nề. Chỉ là những file ghi âm, những tài liệu word, những câu hỏi gợi mở – như cách tôi đang nói với bạn bây giờ.

Nếu hôm nay bạn nghe những lời này và trong lòng khẽ vang lên một câu hỏi: “Liệu mình có thể viết được không?” – thì câu trả lời là: có.

Bởi vì bạn đã mang sẵn câu chuyện trong mình rồi. Việc của bạn chỉ là bắt đầu viết nó ra.

Và có thể, cuốn sách đầu đời ấy sẽ không chỉ cứu bạn, mà còn chạm đến ai đó ngoài kia – người đang cần nghe đúng câu chuyện của bạn để tiếp tục bước đi.

Bạn có một cuốn sách trong đời. Và đã đến lúc bắt đầu.

Học viết để hiểu mình. Soi Tarot để thấy rõ mình.

Kết nối trực tiếp cùng Gari: garinguyen.0112@gmail.com

Chi tiết: https://garinguyen.com/hoc-cung-gari/


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *